Welcome to 9A Club !
Welcome to 9A Club !
Welcome to 9A Club !
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Welcome to 9A Club !


 
Trang ChínhPortalLatest imagesTìm kiếmĐăng kýĐăng Nhập

 

 156 ngày yêu

Go down 
5 posters
Tác giảThông điệp
zyn2209
Admin
Admin
zyn2209


Tổng số bài gửi : 201
Point : 422
Reputation : 12
Join date : 28/05/2010
Age : 28
Đến từ : Hà Nội Capital

PET
.:
Gold: 250
Level: 0

156 ngày yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: 156 ngày yêu   156 ngày yêu EmptyTue Sep 21, 2010 9:56 pm

1. Nguyên

Huy nhẹ nhàng cầm lấy tay Nguyên và khẽ thì thầm bài hát mà cô yêu thích. Giọng hát anh không phải hay nhưng trầm ấm như những tia nắng nhỏ từng giọt màu mật ong trong chiều. Cô vùi sâu tay mình vào bàn tay anh rồi tìm ngón tay út của anh và nắm chặt một cách vô thức. Huy dang cánh tay ôm Nguyên vào lòng và vẫn khe khẽ thì thầm.. “When I go away I miss you, and I will be thinking of you”... Anh dừng lại ở đó, luôn là ở đó chứ chưa lần nào hát nốt những câu cuối cùng của bài hát. Chiều im lặng và họ cũng rơi vào im lặng. Nguyên nghe rõ tiếng của những sợi gió nhỏ nhoi bay qua tóc mình.. Tháng Mười chợt buồn buồn... Ai mà hiểu? Ai mà hiểu nhỉ?...

Nguyên gặp Huy dường như là một sự không tình cờ, như là chuyện đó chắc chắn phải xảy ra, không thể khác. Anh chạy theo cô như một đứa trẻ, kéo cô ra khỏi quá khứ - để rồi sau những sợ hãi và trốn tránh, cô yêu anh... Một tình yêu bất chợt, không ai chờ đợi, không ai ngờ tới và Nguyên thì chưa bao giờ tưởng tượng được tại sao người ta có thể yêu nhau nhanh đến thế... Huy đã bước vào cuộc sống của cô như vậy... Anh luôn đến cạnh Nguyên, ngồi xuống và cầm tay cô rất dịu dàng. Một tuần, rồi hai tuần trôi qua.., 156 ngày - thế giới như chỉ có hai linh hồn tồn tại.

Huy và cô đi lang thang bên nhau suốt những phố dài Hà Nội. Con phố dài ra trong những ngày ngắn ngủi và bản dương cầm “Promise me” đứt đoạn. Hà Nội mùa Thu đẹp như thế, Huy đi bên Nguyên: im lặng và quen thuộc như ngày xưa vẫn thế... Còn ngày mai, ngày mai thế giới này không còn Huy bên cạnh, cô sẽ ra sao nhỉ?


...Sao anh đưa cô đi qua nhiều con đường thế, để giờ đây con đường nào cũng hóa kỉ niệm...

2. Huy

Chiều bình lặng. Huy nhẹ nhàng cấm lấy tay Nguyên và thì thầm bài hát mà cô thích – “Promise me” của BC. Ngày mai anh đi L.A. Hình như Nguyên đã biết điều đó nhưng chỉ im lặng và anh vẫn phải nói với cô. Sáu năm và sự hứa hẹn là quá xa vời. Thời gian và không gian trải dài ra quá đỗi mơ hồ. Nguyên cần có một đôi vai để tựa vào khi cô khóc; cần có một người để khi ốm, cô gọi đến và nũng nịu như một đứa trẻ; cần có một người đón cô về từ lớp học tiếng Anh mỗi tối mùa Đông…

Nguyên tựa đầu vào vai anh. Một khoảng lặng chan chứa trong không gian. Cô tìm rồi xiết chặt ngón tay út của anh – hình như chính Nguyên cũng không nhận ra những ngày gần đây cô rất hay làm như vậy. Hai người ngồi bên nhau, lặng lẽ trước Hoàng hôn tháng Mười...

Huy đã biết Nguyên từ trước cả khi hai người chính thức quen nhau một thời gian khá lâu. Lúc ấy, giống như đôi mắt cô cứ nhìn hoài xuống nỗi buồn của mình rồi đến một ngày, khi Nguyên ngước lên, anh đã ở đó - trước mặt cô rồi. Huy chưa bao giờ hỏi Nguyên tại sao cô buồn. Điều duy nhất anh muốn là làm cho cô cười. Nguyên đã luôn cười khi ở bên anh và điều đó làm anh hạnh phúc. Huy cũng chưa bao giờ lý giải được tại sao mình lại yêu Nguyên nhanh đến vậy. Chỉ là ánh mắt thoáng buồn và né tránh, Nguyên như một cánh dandelion đang tìm cách chạy trốn; không suy nghĩ, không do dự, Huy đưa tay ra kéo cô ở lại, thế thôi. Tình yêu như khoảng khắc que diêm vụt cháy, sáng bừng lên bất ngờ trong bóng tối... Và cứ thế, anh chạy theo Nguyên, đuổi theo cô và có được cô, cũng không rõ vì lý do gì...

Huy kéo Nguyên lên mọi chuyến xe bus và cùng cô lang thang khắp những con phố Hà Nội. Nguyên yêu Hà Nội như quê hương mình và dường như cả năm cô sống chỉ để chờ đợi tháng Mười. Tháng Mười Hà Nội thì vẫn đẹp và dịu dàng như vậy.

156 ngày kể từ lúc Nguyên nói với Huy câu đầu tiên, 156 ngày kể từ sau những trốn tránh, e ngại, cô ùa vào cuộc đời anh như một niềm Hạnh phúc quá lớn… 156 ngày, lớn lao và nhỏ bé cho một tình yêu…

Ngày mai, Huy đi.

3. Như một lời chia tay

Hà Nội chiều se lạnh. Cái lạnh đầu tiên về giữa những con phố nhỏ và khẽ vương buồn lên mắt người ta… Huy siết chặt Nguyên trong vòng tay của mình.

- Chiều mai anh đi.

- Sao bây giờ anh mới nói? - Nguyên lặng lẽ.

- Anh biết em biết rồi.

- Uhm, em biết rồi.

- Sao em không hỏi?

- Nếu anh thấy cần, anh sẽ nói.

- Không phải anh không thấy cần, mà...

- Em hiểu!

Im lặng...

- Bọn mình đi qua bao nhiêu con đường rồi nhỉ?

- Đây là trạm cuối rồi đúng không anh?

...

- Anh đưa em về nhé!?

- Không! Em muốn về một mình.

...

Huy đứng bên cô, nhìn như một kẻ chìm sâu trong giấc mơ dài và vừa mới bị đánh thức. Anh đứng đó - người mà cô đã yêu trong suốt 156 ngày qua, người đã luôn làm cô cười, đã lấy đi mọi lo lắng và luôn dịu dàng với cô... Anh đứng đó... Nguyên nghe tay Huy cầm lấy tay mình. Cô tìm ngón tay út của anh và nắm chặt như một thói quen khó bỏ. Nguyên run lên, mím chặt môi và giữ cho mình đừng bật khóc. Cô biết Huy sẽ ra đi, đôi khi vì điều đó mà cáu giận với anh, hờn dỗi anh nhưng ngày ngày, cô vẫn học cách bình tĩnh mà chấp nhận. Chỉ một lần duy nhất cô khóc, khóc vì hờn giận bởi những lý do trẻ con... Có phải cô không thể thay đổi anh không nhỉ?

Nguyên ôm lấy Huy, áp gò má vào ngực anh và nghe tiếng trái tim anh lạc điệu. Cô ngước mắt nhìn anh: đôi mắt sau cặp kính nhắm nghiềm như đang chịu đựng điều gì khủng khiếp lắm. Mái tóc ấy, khuôn mặt ấy… Nguyên nhìn, để học thuộc, để nhớ… Chiếc xe Bus vội vã vào bến… Nguyên rời Huy ra và thản nhiên bước lên xe, thản nhiên chịu đựng trái tim nhức buốt trong lồng ngực. Cô không thể nói, không thể thở, không thể khóc được nữa… Cho đến phút giây cuối cùng, anh vẫn không chịu nói những điều mà Nguyên chờ đợi, anh không chơi nốt bản dương cầm đứt đoạn.

Nguyên thu mình vào trong chiếc ghế và nhìn ra ngoài cửa xe. Những hàng cây xanh biếc cười chua chát vào sự ngô nghê của loài người.

Huy buông mình xuống băng ghế chờ, vùi đầu vào hai bàn tay.. Hương hoa Oải hương còn vương lại trong bàn tay anh, trên ngực áo anh..

Nhưng không còn, không còn Nguyên thật rồi...

4. Sân bay mùa Thu

Con phố mùa Thu xao xác lá. Huy nhìn lại ngôi nhà của mình, cúi xuống xoa đầu con Quit đang ngoe nguẩy đuôi rồi bước lên ô tô ra sân bay. Những con phố Hà Nội từng quen bước chân anh và Nguyên giờ đây trống rỗng với những hàng cây pha chút ánh vàng khe khẽ rơi. Hà Nội mùa Thu đã ở sâu trong kí ức... Sân bay mùa Thu lặng trầm. Huy ôm lấy mẹ và cô em gái đang khóc thút thít, nhận cái vỗ vai cương nghị của bố, quay sang tạm biệt mấy người bạn thân và ra đi với với một nụ cười không chờ đợi. Cô ấy sẽ không đến, anh biết thế. Nguyên ngốc nghếch và nhỏ bé sẽ không đến. Điều đó sẽ tốt hơn cho cô ấy, cho anh và cô ấy rồi sẽ hạnh phúc thôi. Mọi thứ đều sẽ ổn cả. Huy hít căng lồng ngực cái không khí ấm áp của mùa Thu, của thành phố mà anh yêu thương...

Ra đi, để một ngày trở lại, có lẽ mọi thứ đã khác, đã thay đổi rất nhiều.

Hà Nội hôm ấy ấm áp nắng và những con đường thì đầy gió. Có một người ra đi. Có một người ở lại. Có một nỗi nhớ nhung nặng trĩu. Có một ánh mắt dài thả vào trời xanh. Nước mắt dường như không bao giờ có thể rơi thêm nữa.

...........

- Tại sao phố Hà Nội dài?

- Bởi những bước chân vẫn mang nỗi nhớ ngày ngày qua lại... Mùa Thu đi qua với tiếng ra khô rơi như viên kẹo vỡ và mát lạnh như một chiếc lá bạc hà. Trong mùa Thu ấy, có những con người xa nhau.. Sự chia ly đôi khi không cần nước mắt nhưng nó có thể để lại trong tim người ta một vài khoảng trống không thể lấp đầy và những nỗi nhớ chỉ có thể ngủ yên chứ không bao giờ chết...

5. Time goes by…

- “Ngày trước Huy định tặng Nguyên cái này trước khi đi nhưng anh ấy thấy không nên, nên đã đưa cho em. Dù sao thì thực chất nó cũng thuộc về cô ấy. Bây giờ lâu lắm rồi, chắc Nguyên cũng không còn tình cảm gì nữa. Em chỉ muốn cô ấy nhận được những gì của mình thôi. Anh đưa cho cô ấy nhé!” - Linh nói rồi giúi gói quà vào tay Khoa.

- “Sao em không tự đưa cho cô ta?” – Khoa cáu kỉnh.

- “Chẳng qua em chưa muốn gặp thôi ! – Linh cười ma mãnh – Dù sao thì cũng là tình địch cũ mà!”

- “Vớ vẩn!” – Khoa lầm bầm.

- “Thôi em đi đây, sắp muộn học rồi!” - Linh vội vã bỏ đi.

- “Này!”

...
Khoa cầm gói quà trong tay với một tâm trạng khó chịu. Anh nhìn theo cái chấm đuôi tóc của Linh khuất đằng sau cổng trường với vẻ bực tức. Cảm giác khó chịu ứ lên trong lồng ngực khi anh nhìn lại gói quà Linh nhờ chuyển cho Nguyên, cũng chẳng hiểu vì sao nữa. Mọi thứ diễn ra trước mắt anh nhanh chóng và không khác gì một trò hề. Là do Linh không biết : Khoa ghét Nguyên, ghét cả những thứ thuộc về cô ta nữa! À, mà còn vài điều nữa Linh cũng chưa biết. Tuy nhiên, mọi thứ đều ngu ngốc !

Khoa bước vào lớp với vẻ hầm hầm. Anh quăng gói quà xuống trước mặt Nguyên, khó chịu :

- “Có người gửi!”Sau khi qua loa chứng kiến vẻ ngạc nhiên (vì món quà, bởi Nguyên đã quen với thái độ khó chịu của anh rồi) trên khuôn mặt cô, Khoa đi về chỗ ngồi của mình với nụ cười nửa miệng. “Không còn tình cảm gì sao? Cô ta mà không còn tình cảm gì với cậu ấy thì mình bé bằng con kiến!”

Hơn ba năm rồi từ ngày Huy đi. Khoảng thời gian đó không hẳn là dài, nhưng chẳng lẽ không đủ để cho người ta quên đi một điều gì đó dù là rất đặc biệt? Hoặc ít ra, nó cũng không nên ảnh hưởng nhiều đến họ như vậy... Khoa không hiểu. Chưa bao giờ anh hiểu nổi điều đó.

Khoa quay sang phía Nguyên và nhìn cô. Ngày đầu tiên anh gặp cô trong lớp Bồi dưỡng kĩ năng Thiết kế, chẳng có gì đáng chú ý ngoài một đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn và hương hoa Oải hương trên tóc... Rồi tình cờ thôi, anh biết đó là người Huy từng yêu trước khi lên đường sang Mỹ... Đôi lúc Khoa cũng tự hỏi mình đang làm gì với bạn gái của một trong những người bạn thân nhất của mình... Chưa lúc nào anh tìm được câu trả lời, chưa lúc nào anh thôi không cảm thấy bực bội khi nhìn thấy Nguyên và cũng chưa lúc nào ngừng bày ra những trò vớ vẩn để làm Nguyên buồn. Khoa muốn nhìn thấy cô khóc, nhìn thấy cô khổ sở... Nguyên luôn tỏ ra mình mạnh mẽ và có thể giải quyết được mọi thứ. Còn Khoa, anh không tin điều đó. Và thế là anh ghét Nguyên, ghét cái kiểu giả vờ rất khéo của cô ta – lúc nào cũng tỏ ra mình ổn, rằng chẳng có chuyện gì xảy ra còn cuộc sống của cô ta thì luôn rất nhẹ nhàng và hạnh phúc. Anh ghét cái cách cô ta mỉm cười với đôi mắt lúc nào cũng buồn buồn và xa cách, ghét cái dáng đi của cô ta, giống như không lúc nào một mình mà luôn có một ảo ảnh của Huy bên cạnh… Nói chung là anh ghét, anh không chịu nổi sự khó chịu và kiểu cách của Nguyên. Không bao giờ chịu nổi!

Nguyên vừa mở gói quà vừa cười nói với mấy cô bạn của mình. Giá mà đôi mắt kia không buồn và xa lạ thế thì nụ cười ấy chắc cũng không đến nỗi. Khoa nghĩ vậy. Anh chăm chú nhìn vào gói quà của Nguyên. Huy để lại cái gì nhỉ? Còn cô ta sẽ phản ứng như thế nào?

Khoa mệt mỏi ngả mái tóc ánh màu hạt dẻ xuống cánh tay và nhoài người ra mặt bàn, mắt không rời khỏi Nguyên. Nguyên lấy từ trong gói qua ra một vật nhỏ cùng với một đám dây rợ. Có cái gì nhói sáng lên trong đầu Khoa đó là cái Ipod của Huy. Khoa nhận ra nó bởi ngay từ khi mới mua, Huy đã nhờ anh xử lý về hình thức: màu cam mơ trên nền trắng sữa với những nút dây thừng thắt viền xanh lá cây rất nhạt và chữ H. Và giờ thì nó đang ở trong tay Nguyên cùng với tấm thiệp nhỏ của Linh. Đôi mắt Nguyên hình như vừa tối sầm lại, bàng hoàng và sợ hãi. Có nghĩa là gì nhỉ? Cái vẻ mặt kia đang biểu lộ điều gì? Khoa hình như hiểu mà cũng hình như không. Cái gì đang vỡ òa, cái gì đang dồn nén, và đôi môi run rẩy kia như muốn nói ra cái điều ứ nghẹn trong cổ họng. Đôi tay Nguyên run lên, mặt tái đi. Khoa thấy ngạt thở! Điên rồ! Điên rồ quá! Một thứ xảm xúc rất buồn cười bất chợt xuất hiện trong đầu Khoa. Anh sợ hãi và nảy ra ngay ý tưởng phải bóp chết nó ngay! Hai tay Khoa nắm chặt vào nhau, đôi mắt buồn bã và giận dữ. Điên rồ quá! Anh muốn đập tan một cái gì đó, muốn thực hiện ngay ý tưởng phá phách của mình. Anh vào nhà vệ sinh, vặn vòi xả đầy nước trong lòng bàn tay và vội vã áp thứ nước mát lạnh vào mặt mình. Nhìn vào trong gương, Khoa mỉm cười nhạo báng: “Vớ vẩn!” Anh kéo cái headphone ra khỏi túi áo và nhét vào tai mình. Những âm thanh chát chúa vang lên hòng xua đi những ý nghĩ mới nhen nhóm trong đầu. Khoa buông mình ngồi dựa vào tường, nhắm mắt lại và thở...

Khi Khoa vào lớp, Nguyên cũng vừa từ ngoài bước vào. Anh nhìn lướt qua mặt Nguyên: Cô ta đã không khóc.

6. Những ngày nắng

15h 30’. Khoa chạy xe chậm rãi trên con đường vắng vẻ. Chiều nay lớp Thiết Kế được nghỉ sớm. Thời tiết đầu mùa hè khó chịu kéo anh nán lại trên con đường ven hồ đầy bóng mát. Hoặc là không chỉ có thế... Khoa im lặng nhìn dáng đi chậm rãi của Nguyên ở phía xa với một cảm giác lạ lùng. Buồn. Anh gạt tay xua đi cái ảo ảnh của Huy bên cạnh Nguyên. Nếu lúc này, đi cạnh Nguyên là anh, nếu mái đầu nghiêng nghiêng kia dựa vào vai anh, và bàn tay... Khoa giật mình. Anh lại đang nghĩ cái quái gì vậy nhỉ?!

Nguyên mở chiếc túi nhỏ màu lam nhạt. Một nụ cười khó chịu thoáng qua trên môi Khoa. Anh bực bội nhấn ga và bắt đầu đi nhanh hơn. Nguyên lấy ra chiếc Ipod của Huy - đúng như Khoa nghĩ. Mỗi lúc anh lại gần Nguyên hơn. Không rõ vì điều gì, Nguyên bỗng giật mình và làm rơi chiếc Ipod. Dường như chỉ chờ đợi điều đó, chiếc xe của Khoa trườn lên trên cái vật màu cam mơ nhạt đó, và hình như người ta nghe thấy tiếng vỡ nhỏ rất nhẹ nhàng.

Mắt Khoa mờ đi và đầu óc anh trống rỗng. Anh dừng xe lại và đi đến trước mặt Nguyên. Đôi mắt Nguyên, lại hoảng sợ và lần này thì chất chứa đầy đau đớn. Hai tay cô buông thõng, chiếc túi màu lam rơi xuống. Nguyên ngước lên nhìn Khoa. Anh bực tức:

- “Em có cần phải nhìn tôi thế không? Thay một cái khác, thế là được chứ gì?“


Nguyên run lên, đôi môi mím chặt một cách thất vọng và tức giận. Cô run rẩy đi đến chỗ chiếc Ipod của Huy đã méo mó và nát vụn. Cô nhặt từng mảnh trong suốt và cái khung màu cam nhạt rồi đặt chúng trong lòng bàn tay mình.
- “Em xin lỗi, Huy à! Em xin lỗi! Em xin lỗi anh!”

Nguyên ngồi xuống, dường như không còn đủ sức để giữ cho mình khỏi ngã. Vai cô rung lên. Từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống gò má, xuống đôi tay vẫn chưa thôi run rẩy, xuống mặt đường bỏng nắng… Tất cả như một đoạn phim quay chậm diễn ra truớc mắt Khoa. Anh đứng lặng nhìn Nguyên. Để làm gì? Anh dày vò Nguyên như thế để làm gì ? Từ một file thuyết trình trống rỗng, một bản thiết kế sai thông số… rồi bài thu hoạch nộp muộn 2 ngày so với quy định... Đã bao lần Khoa làm khổ Nguyên bằng những trò quái ác và lố bịch của mình… Đã bao lần Nguyên vẫn nhẹ nhàng mỉm cười và giải quyết chúng, dù gọn gàng hay không. Đã bao lần anh thất vọng vì Nguyên vẫn thế, vẫn tỏ ra mạnh mẽ, vẫn khẳng định rằng mọi chuyện đều ổn cả. Còn bây giờ, anh có hài lòng không khi Nguyên đang ngồi kia, đang khóc, đang đau đớn và yếu đuối ? Khoa nặng nề lê bước đến bên Nguyên, đặt bàn tay lên vai cô :

- “Tôi xin lỗi! Nguyên đừng khóc nữa! Làm ơn đi! Tôi xin lỗi!”

Cái nắng tháng Tư buông xuống nhẹ nhàng nhưng nóng nảy. Con đường rơi vào im lặng. Chỉ đôi hàng cây xanh biếc vẫn mỉm cười…



Mùa hè đã đi được gần một phần ba quãng đường của nó. Nắng tháng Năm đổ xuống đầu người ta gay gắt và bỏng cháy. Thứ âm thanh ran rát của lũ ve trên những hàng cây ven đường đôi khi cũng gây ra cảm giác mệt mỏi. Khoa rút điện thoại ra gọi cho Nguyên và cảm nhận thấy trái tim anh nhói lên khi nghe câu “Gì đấy anh?” quen thuộc của cô.

- “Chiều nay em rỗi không? Đến D&J nhé”.

- “Okie! Mấy giờ đấy? Có gì hay không?” – Nguyên cười nhẹ.

- “3h. Anh hẹn mà lại không có cái hay à ? – Khoa cúi đầu, đưa tay vò vò đám tóc ánh màu hạt dẻ - Hơi tổn thương đấy nhé!”

- “Rồi ! – Nguyên kết luận – Gì nữa không anh?”

- “Ờ ! – Khoa ngần ngại – À em này!...”

- “Gì thế anh?”

-“ Anh quý em lắm, biết không...” – Anh chậm rãi.

- “Ơ... Nóng quá à anh?”

- “Ừ…Thế thôi nhé!”

- “Uhm. Bye!”

Khoa đứng lặng. Tim anh đang đập rất mạnh trong lồng ngực. Chẳng phủ nhận gì nữa. Từ khá lâu rồi anh đã không còn cố che đậy tình yêu anh dành cho Nguyên bằng sự nóng giận, khó chịu và bực bội. Từ ngày anh nhìn thấy Nguyên khóc, từ ngày anh đã làm Nguyên đau đớn bằng sự ích kỉ của mình, anh đã hiểu ra anh yêu cô. Nguyên đã im lặng tha thứ cho Khoa... Bởi vì, dù điều gì ra đi, Huy vẫn ở đó, chẳng đi đâu cả và điều đó mới thực sự có ý nghĩa. Cô rụt rè đón nhận những giúp đỡ và sự dịu dàng của Khoa. Với Nguyên, anh đã trở thành một người bạn thật quan trọng. Khoa biết điều đó. Anh chỉ có thể thay đổi một vài điều trong cuộc sống của Nguyên mà thôi. Có những ý nghĩ của Nguyên mà anh không thể chạm vào, và nhất là không thể làm thay đổi nó. Nói cho đúng, anh cũng không muốn làm Nguyên thay đổi.

Khoa quay về chỗ cậu bạn của mình.

- Ổn chứ? - Anh hỏi

- Ừ.

- D&J. 3h.

- …

- Thôi về đi!

- Okie!

Chiếc xe phóng vụt đi trên con đường đầy nắng. Hầu hết người ta đều đang chạy trốn cái nắng, một số người mong nó đốt cháy những tình cảm bỏng rát trong trái tim mình, một số người lại chờ đợi nó ép xuống trong họ sự hồi hộp, những nhớ thương và... cả niềm vui...

7. Be home soon…


Chiều. Nắng buông xuống nhẹ nhàng hơn với những vệt màu mật ong dịu dàng. Nguyên đi tới góc quán quen thuộc và ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cửa số. Hơn 3h một chút. Khoa chưa đến. Cô thu mình lại, nhìn theo những vệt nắng lay động phía bên ngoài cửa sổ. Khung cửa này đã gắn bó với cô cho đến nay là ba năm rồi, và lúc nào cũng vậy, nó luôn gợi cho cô những suy nghĩ về Huy. Mỗi ngày trôi qua là một ngày Nguyên thấy mình vẫn chưa quên anh được. Nỗi nhớ như một sợi chỉ nhỏ mỏng manh nhưng dai dẳng và luôn dịu dàng quấn quanh trái tim Nguyên, không thể rời bỏ. Mùa cứ đến, rồi Mùa lại đi... Cứ thế, cứ thế. Thế giới luôn luôn chuyển động, nhưng một vài điều thì đứng im mãi vậy!

3h15’ rồi. Khoa vẫn chưa đến. Nguyên mỉm cười: “Chẳng mấy khi được chứng kiến anh ấy trễ hẹn cả!”. Khoa đã từng luôn làm cô khổ sở và đã có lúc cô thấy ghét anh ghê gớm. Nhưng có lẽ nếu không như vậy, họ đã không thể trở thành những người bạn rất đặc biệt. Đôi khi Nguyên nhìn thấy trong mắt anh những suy nghĩ rất lạ lùng... Có điều gì đó Khoa giữ trong lòng, hình như rất quan trọng, nhưng chẳng bao giờ anh nói. Nguyên cũng không hỏi. Nếu anh không nói, có nghĩa là có lý do cho việc đó...


Tháng Năm rồi. Thời gian chẳng chờ đợi ai và cũng chẳng chịu thay đổi điều gì trong trái tim Nguyên. Nỗi nhớ cô dành cho Huy vẫn nhẹ nhàng và không làm cô đau nhiều nữa. Nguyên đã triệt để học được cách để sống chung với nó và trân trọng nó như một phần cuộc sống của mình. Mỗi ngày, cô lại thấy mình đang nghĩ về Huy, đang tìm kiếm, đang nhắc lại những kỉ niệm và đang muốn được gặp lại anh ghê gớm. Mỗi ngày, cô lại mỉm cười với những suy nghĩ đó: cô yêu Huy thật nhiều...

Nguyên nhẹ nhàng nghiêng đầu dựa vào bàn tay mình, nhẹ nhàng chạm vào bờ vai dịu dàng của Huy bên cạnh: ảo ảnh êm ái cười với cô. Nguyên vẫn vậy, đôi khi lại nhìn sang ảo ảnh bên cạnh mình. Huy vẫn ở đó và đi bên cạnh cô. Nguyên không thể quên, chưa thể quên nổi....


Quán im lặng. Rồi tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên từ chiếc dương cầm đặt ở khuôn viên tầng một của quán. Nguyên thoáng ngạc nhiên: ở đây, người ta chỉ chơi đàn vào buổi tối. Nhưng cũng có sao, một sự khác biệt đôi khi cũng tốt lắm... Cô lại chìm ngay vào những suy nghĩ của mình. Nguyên nhìn thấy mình đang tựa vào vai Huy trong buổi chiều mùa Thu cuối cùng ấy. Bàn tay cô im lặng và ngoan ngoãn nằm trong tay Huy. Anh đang hát, vẫn cái giọng trầm ấm ấy. Tiếng dương cầm dịu dàng ôm ấy giọng hát Huy, chỉ riêng dành cho Nguyên mà thôi. “You’re look like you in another world and I can read your mind...”. Chiều im lặng và anh vẫn hát. Nguyên còn nghe được cả tiếng gió lùa nhẹ trong tóc mình, nghe được cả cái xiết tay ấm áp của Huy... “When i go away I miss you, and I will be thinking of you, every night and day...” ... Anh sẽ dừng ở đó. Chiều vẫn im lặng, và Huy cũng sẽ lại im lặng như vậy...


Nguyên không còn tin vào tai mình nữa!

Đôi mắt cô mở to, bàng hoàng nhìn vào khoảng không trước mắt. Đó không phải là kí ức...

“Just promise me, you’ll wait for me. ’Cause I’ll be saving all my love for you. And I will be home soon...”

Tiếng dương cầm vuốt ve đôi tay Nguyên đang run rẩy! Chỉ là mơ, chỉ là mơ mà thôi! Cô đứng dậy và bước đi trong giấc mơ của mình. Bờ vai cô run lên. Nguyên thấy mình vùi sâu vào trong giấc mơ ấy và không sao thức dậy. Anh đang ngồi đó, đôi bàn tay dịu dàng lướt trên những phím đàn. Mái tóc ấy, khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, giọng nói ấy, bờ vai ấy... Huy đang ở kia, đang ở kia thật rồi! Nguyên nhìn Huy. Đó không phải là ảo ảnh. Tiếng hát vẫn da diết ngọt ngào. Nguyên khẽ nhẩm theo giai điệu mà cô đã lặp lại suốt hơn ba năm nay... “Promise me, you’ll wait for me. ’Cause I’ll be saving all my love for you. And I will be home soon...” Nguyên nhìn Huy. “Promise me, you’ll wait for me. I need to know you feel the same way too...And I’ll be home, I’ll be home soon...”. Cô lặng lẽ bước xuống những bậc thang bằng gỗ. Huy ở kia, gần gũi và đôi mắt luôn nhìn về phía cô như ngày xưa vẫn thế. Đôi tay Nguyên khẽ vươn về phía trước, mắt cô mờ đi trong làn nước mắt nóng hổi đang dần buông xuống đôi gò má ửng hồng và đôi môi vẫn còn nở nụ cười hạnh phúc bàng hoàng.

Huy ôm Nguyên vào lòng và cố kìm cho trái tim mình thôi thổn thức. Suốt những năm dài xứ lạ, hình ảnh mái đầu nghiêng nghiêng và đôi vai gầy guộc không thôi ám ảnh anh trong những giấc mơ. Anh lao vào cuộc sống bộn bề với công việc và học tập, vào nhịp sống hối hả của thành phố không ngừng chuyển động tới chóng mặt. Huy đã luôn nhớ đến Nguyên, để rồi nhìn lại, sợ hãi mỗi khi nghĩ đến một cuộc sống mà không có cô hiện diện. Nguyên của anh, còn đây và vẫn yêu thương anh thật nhiều. Huy siết chặt Nguyên trong vòng tay của mình và hạnh phúc đón nhận những giọt nước mắt dịu dàng thấm đẫm ngực áo. Hương hoa Oải hương nhẹ nhàng thấm vào những vạt nắng cuối chiều...

***

Khoa nhìn Nguyên rồi đứng dậy bước đi.

Em sẽ hạnh phúc! Chắc chắn thế, vì anh yêu em, Nguyên à!”.

Anh nhìn lướt về phía khuôn viên quán nơi cậu bạn thân nhất của mình đang ngồi đàn. Tiếng dương cầm từ đó vẫn không ngừng chảy tràn ngập không gian, tiếng hát nhỏ, run run và da diết. Huy sẽ lại ra đi. Nhưng có nhiều động lực để chờ ngày cậu ấy trở về.... Khoa bất chợt nhận ra Linh đang đứng dậy khỏi chiếc bàn đặt ở góc khuất sau những tán cọ, ly trà lạnh ngắt và còn nguyên. Anh bước nhanh đến bên và khẽ đặt tay lên bờ vai nhỏ bé của Linh.

- “Anh ấy sẽ hạnh phúc lắm, đúng không anh?”

- “Ừ, chắc chắn thế mà”.

...

Họ bước ra khỏi quán nước. Phía đằng sau họ, tiếng dương cầm vang lên, lạc phím rồi ngừng bặt. Nắng tháng Năm vỡ òa!

***

Đôi khi vậy, người ta kết thúc để học cách xa nhau, học cách yêu thương, học cách chờ đợi, học cách tìm về nhau. Đôi khi vậy, người ta kết thúc để bắt đầu một tình yêu mới, để tìm thấy những gì thực sự thuộc về họ. Có những điều đến rồi ra đi, nhưng cũng có những điều đến rồi ở lại mãi mãi. Tình yêu - tự nó đã là câu trả lời!
Về Đầu Trang Go down
http://nguyenzyn.tk/
♥♥♥_1š†_♥♥♥
Leader
Leader
♥♥♥_1š†_♥♥♥


Tổng số bài gửi : 355
Point : 760
Reputation : 3
Join date : 28/05/2010
Age : 29
Đến từ : đội mồ sống dậy

PET
.:
Gold: 72
Level: 45

156 ngày yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 156 ngày yêu   156 ngày yêu EmptyWed Sep 22, 2010 10:56 pm

truyện thiểu năng!
dánh cho đứa tự kỉ đọc!
Về Đầu Trang Go down
Fc_KuSin_NoLove
Member
Member
Fc_KuSin_NoLove


Tổng số bài gửi : 54
Point : 113
Reputation : 0
Join date : 20/06/2010
Age : 29
Đến từ : kim cu*o*ng hoa' thanh`

PET
.:
Gold: 24
Level: 1

156 ngày yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 156 ngày yêu   156 ngày yêu EmptyFri Oct 29, 2010 9:24 am

dai` the' na`y doc sao dc. truye.n thieu? na(ng wa'
Về Đầu Trang Go down
KiMaRukute
Senior member
Senior member
KiMaRukute


Tổng số bài gửi : 103
Point : 229
Reputation : 0
Join date : 25/06/2010
Age : 28
Đến từ : Hà Nội

PET
.:
Gold: 0
Level: 1

156 ngày yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 156 ngày yêu   156 ngày yêu EmptyFri Nov 19, 2010 6:07 pm

Chẹp ! Chị thuỷ lãng mạn we' cheers .
Góp vui nè :
Cái này làm tao vừa sợ lại vừa cảm động . ( 2 thằng H Đ im mồm Laughing )
Cô gái và Chàng trai chơi với nhau từ nhỏ, và khi lớn lên một chút, tình bạn của họ chuyển thành tình yêu, nhưng bố mẹ hai bên không đồng ý .

Rồi Chàng trai nhận được một học bổng du lịch. Sợ tình yêu sẽ ảnh hưởng đến việc học của Chàng trai, bố mẹ cậu tìm đến Cô gái, yêu cầu cô tránh mặt Chàng trai. Nghĩ đến sự nghiệp của Chàng trai nên Cô gái đồng ý .

Chàng trai cực kỳ suy sụp. Vài ngày sau, Cô gái nghe chị gái Chàng trai nói rằng cậu đã tới London.

Nhiều tháng trôi qua, Cô gái không nhận được tin gì từ Chàng trai. Đôi khi, không chịu nổi nữa, cô gọi điện cho chị gái Chàng trai để hỏi thăm. Chị Chàng trai nói rằng cậu vẫn khỏe mạnh, học giỏi và đã có bạn gái mới.

Cô gái cảm thấy mọi thứ như đều đảo lộn, dù biết đó là điều tốt nhất của Chàng trai. Cô cố quên Chàng trai, nhưng ko thể. Cô gái trở nên tuyệt vọng, mệt mỏi và hay khóc .

Một đêm, khi Cô gái đang khóc, thì có tiếng chuông điện thoại. Đầu dây bên kia là tiếng của Chàng trai :

- Cô bé, đừng khóc. Anh sắp về nhà rồi, chờ anh nhé !

Chỉ được có thế, rồi Chàng trai vội vã gác điện thoại .

Đêm hôm đó, Cô gái nằm mơ thấy Chàng trai. Họ gặp nhau ở khu công viên trước đây hai người thường đến chơi. Chàng trai nói rằng cậu rất vui được gặp lại Cô gái, rằng cậu không hề có bạn gái mới. Nhưng trước khi Cô gái kịp hỏi gì thì Chàng trai đã biến mất.

Sáng hôm sau, Cô gái vội vã gọi điện cho chị của Chàng trai, kể lại mọi chuyện và hỏi có phải Chàng trai sắp về không .Chị gái Chàng trai chợt òa khóc:

- Xin lỗi em, tất cả là do chị nói dối đấy. Em trai chị đã mất cách đây 6 tháng, nó bị tai nạn ô tô... Nó từng nói là nó không chịu được khi thấy em buồn ..... Chị đã nghĩ là có thể nói dối để em quên nó đi....

Cho dù Cô gái khẳng định một ngàn lần rằng đêm hôm trước, Chàng trai đã thật sự gọi điện về cho cô, thì chị gái Chàng trai vẫn khăng khăng rằng đó chỉ là do cô tưởng tượng và sự thật là Chàng trai đã mất rồi .

Nhưng Cô gái không tin. Cô tin rằng Chàng trai sẽ gọi điện lần nữa. Và đúng như thế, khoảng bằng giờ đêm trước, điện thoại reo. Cô gái nhấc máy ngay lập tức.

Lần này, Chàng trai nói nhiều hơn, rằng cậu chưa bao giờ quên Cô gái, rằng cậu không ở cạnh Cô gái được, nhưng họ vẫn có thể nói chuyện qua điện thoại như vậy.

- Anh đã sửa điện thoại rồi à ? - Mẹ Cô gái hỏi bố cô như vậy khi ông vừa bước vào nhà - Em thấy con gái nói chuyện điện thoại với ai đó suốt đêm hôm qua.

- Em làm sao thế ? - Bố Cô gái lắc đầu khó hiểu - Anh đã sửa điện thoại đâu, máy vẫn hỏng mà !


Câu chuyện thật buồn, nó nhắc chúng ta nếu chúng ta yêu thương một người, hãy biết trân trọng khi bạn còn có thể. Bởi không ai nói trước được tương lai, đừng bao giờ để mình phải hối hận vì mình đã không đủ quan tâm, không đủ yêu thương, hoặc không đủ can đảm để vượt qua những khó khăn, để giữ những gì mình yêu quý... Hãy gửi chuyện này cho những người bạn quan tâm, và nói với họ những gì bạn cảm thấy, nói với họ rằng bạn yêu quý họ đến mức nào.....
Về Đầu Trang Go down
KiMaRukute
Senior member
Senior member
KiMaRukute


Tổng số bài gửi : 103
Point : 229
Reputation : 0
Join date : 25/06/2010
Age : 28
Đến từ : Hà Nội

PET
.:
Gold: 0
Level: 1

156 ngày yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 156 ngày yêu   156 ngày yêu EmptyFri Nov 19, 2010 6:13 pm

phần 2

Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại hay không? Liệu có phải xếp hàng rất lâu không? Em không sợ phải chờ đợi...
Long:
Bọn họ nói với em rằng anh đã rời bỏ em rồi. Em chỉ cười thôi, bởi vì em biết rằng anh không bao giờ như vậy. Em vẫn còn nhớ, năm em 14 tuổi, em bị một đứa con trai lớp trên bắt nạt, anh đã xông ra đánh nó để bảo vệ cho em, sau đó với bộ mặt sưng tấy anh nói với em rằng: " Em Phương, về sau cả đời này anh sẽ bảo vệ em!" Lúc đó chẳng phải chúng ta đã thầm hẹn ước như vậy sao? Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của em, anh làm sao có thể bỏ em một mình mà âm thầm đi như vậy? Anh có biết rằng nếu không có anh, em không thể nào sống được. Không có bàn tay anh dẫn đường, em sẽ bị lạc lối không còn biết phương hướng nào để đi. Không có chiếc áo khoác của anh che chắn, em nhất định sẽ rất giá lạnh. Không có tiếng chuông điện thoại anh gọi vào mỗi buổi sáng, em sẽ lại đi làm muộn cho mà xem...Chúng mình đang chuẩn bị cho ngày kết hôn, anh cũng biết mà, em là một con bé vụng về như thế, chỉ có một mình, em làm sao có thể lo liệu được mọi chuyện? Em biết rằng anh chỉ đang tạm xa em một thời gian mà thôi, anh chỉ đến một nơi mà em không hề biết thôi phải không? Nhưng anh nhớ nhé, nhất định, nhất định phải trở về với em đấy. Anh còn phải thực hiện lời thề " cả đời này" bên em nữa mà. Em vẫn đang ở đây đợi ngày anh trở về.
Tiểu Phương

Ngày 19 tháng 5
Long:
Hôm nay em lại đi trên con đường mà chúng mình vẫn thường cùng nhau dạo chơi, anh có còn nhớ điểm hẹn của chúng mình không? Ở nơi đó vẫn còn bài hát mà anh thích đó. Em đang nghĩ rằng, chỉ cần em đi hết con đường này sẽ lại được gặp anh. Bởi vì anh đã từng hứa với em rằng sẽ đưa em đi xem bộ phim đó mà, hôm nay đã là ngày cuối cùng còn chiếu bộ phim đó. Mười năm qua, anh chưa từng một lần lỡ hẹn với em, chúng ta đã tuèng thề rằng đời này kiếp này sẽ luôn ở bên nhau mà? Anh có thể quên rồi sao? Về đến nhà, chuông điện thoại của em réo vang. Em nghĩ nhất định đó là anh rồi, là anh đã hỏi em đã về đến nhà chưa, em đang làm gì thế, đã ăn tối chưa, và anh sẽ lại nhắc nhở em phải biết nghe lời và phải ngoan ngoãn. Nhưng giọng nói của người trong điện thoại lại là Băng Băng, cô ấy hỏi em đang làm gì. Em nói em đang chờ điện thoại của Long. Trong điện thoại em nghe thấy tiếng Băng Băng òa lên khóc rất to. Anh nói xem cô ấy có phải là rất buồn cười không? Tại sao lại phải khóc cơ chứ? Khi chỉ có một mình em trong đêm đen vắng lặng, em cũng muón khóc lắm đấy. Nhưng em biết nếu anh nhìn thấy em khóc anh sẽ rất đau lòng. Vì thế em đang gắng hết sức để không bật khóc, để khi đợi anh trở về em sẽ nói với anh rằng, con người em rất kiên cường phải không anh. Nhưng khi nào anh mới quay trở về đây...
Tiểu Phương

Ngày 26 tháng 5
Long:
Em lại vừa gọi điện đến nhà anh đấy, nhưng những lời em nghe thấy vẫn chỉ là những câu nói quen thuộc trong chiếc máy nhắn tin: " Hiện giờ tôi đang bận không thể trả lời điện thoại, xin hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ nhanh chóng gọi điện lại cho bạn." Đây đã là lần thứ mấy trăm như thế rồi? Anh đang đánh răng hay đang tắm, hay là tiếng ti vi to quá nên anh không nghe thấy tiếng điện thoại kêu? Từng lời anh nói trong điện thoại dường như vẫn luôn đọng lại bên tai em, cứ như anh chưa bao giờ rời xa em vậy. Nhưng chẳng phải rất lâu rồi anh không được nghe giọng nói của em sao? Anh không nhớ em à? Em biết rằng trước mặt anh em chỉ là đứa trẻ bướng bỉnh mà thôi, người mà luôn khiến anh phải tức giận. Anh biết không, bởi vì em rất thích nhìn thấy vẻ mặt cau có của anh khi em không nghe lời, em thích lại được nghe anh nói : " Cô nhóc này em hư quá!" , thích ánh mắt trách móc đầy yêu thương của anh. Em ôm chiếc gối bất chợt òa khóc. Dù những lúc chúng mình to tiếng với nhau thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy em khóc, anh nhất định sẽ ôm chặt em vào lòng, hôn đi những giọt nước mắt của em, xin lỗi an ủi em. Nhưng...tại sao, tại sao lần này anh lại vô tình đến vậy?
Yêu anh

Ngày 1 tháng 6
Long:
Ngày chúng mình kết hôn đã qua rồi. Tuy rằng anh vẫn chưa trở về nhưng em vẫn tự mình tổ chức lễ cưới và trở thành vợ anh. Từ năm 14 tuổi em đã luôn mong ước đến ngày có thể được làm vợ anh. Anh có còn nhớ những lời trước khi anh cầu hôn với em không? Anh thật là khéo nói, anh nói là: " Em Phương, hôm nay anh sẽ thực hiện một nguyện vọng của em." Em tinh nghịch hỏi lại: " Nguyện vọng gì cũng có thể được chứ?" Anh cười nói: " Ừ, bất cứ nguyện vọng gì cũng được." Thế là em liền nói ngay: " Vậy thì anh hãy lấy em đi." Kết quả là anh liền giả vờ làm một trò ảo thuật rồi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn cưới, dịu dàng đeo nó vào ngón tay em. Anh biết không, được làm vợ anh là nguyện vọng lớn nhất đời em. Em luôn luôn hi vọng mãi mãi có thể ở bên anh. Nhưng mấy hôm nay khi em nấu cơm xong rồi, muốn cùng anh ăn, cùng anh chuyện trò nhưng trong căn phòng ấy vẫn chỉ có mình em cô độc. Em lại thắp đèn thật sáng để đợi anh trở về. Dù có muộn đến mấy, em nhất định sẽ vẫn luôn để đèn thật sáng, để anh biết rằng có một người vẫn đang đợi anh trở về...Lúc nãy, em vừa nấu cho anh một món canh mà anh thích nhất. Trong lúc em thái rau không cẩn thận đã bị cứa vào tay, máu nhỏ từng giọt đỏ thẫm ướt đẫm tay em, nhưng lại chẳng thấy có bàn tay anh vụng về giúp em băng bó. Nước mắt em đang trào ra anh có biết không. Hay em đã mất anh rồi sao? Ý nghĩ đó làm trái tim em đau đớn vô cùng.
Vợ anh

Ngày 7 tháng 6
Long:
Hôm nay trời đổ mưa rất to, em đã đứng dưới mưa từ rất lâu rồi. Khi thấy toàn thân nóng bừng lên, em mới chịu lững thững quay về. Em biết em đã bị bệnh rồi. Đúng là bị bệnh rồi. Như vậy thật tốt, chỉ cần em biết em bị bệnh, thì dù anh đang ở đâu, đang làm bất cứ cái gì cũng sẽ lập tức trở về nhà chăm sóc em, giúp em uống thuốc, dỗ dành em ăn, bắt em phải nằm trên giường không được cử động lung tung... Em nằm trên giường, cảm thấy toàn thân mình nóng bừng như lửa đốt, đầu em đau buốt như muốn vỡ tung. Tại sao vẫn chưa thấy anh đến? Em dường như không còn đủ sức để mở mắt nhìn nữa, em cảm thấy mọi vật như đang quay cuồng trước mắt. Nhưng em vẫn luôn tự nhủ trong lòng rằng không được ngủ, nhất định không thể ngủ. Bởi vì em sợ khi em ngủ rồi, anh trở về thì em sẽ không thể nhìn thấy anh nữa...Sau đó Băng Băng đến, cô ấy phát hiện em bị sốt, liền bắt em phải uống thuốc. Em nói với cô ấy rằng: " Em không thể uống thuốc, bởi vì nếu em khỏi bệnh thì Long sẽ chẳng có lí do trở về thăm em nữa." Băng BĂNG ôm chặt em khóc: " Tiểu Phương, anh Long đã chết rồi, em đừng tự hành hạ mình nữa có được không? Nếu như anh ấy thấy bộ dạng của em như thế này, anh ấy nhất định sẽ không an lòng mà nhắm mắt đâu...Em nghe chị nói đi, anh ấy đã chết rồi, chết rồi. Em có hiểu không? Vào đúng ngày sinh nhật của em anh ấy đã bị một tai nạn giao thông và đã không thể trở về bên em được nữa..." Là thật sao? Anh không thể quay trở về bên em được nữa à? Thế còn lời hẹn uớc đời này kiếp này của chúng mình thì phải làm sao đây? Anh làm sao có thể bỏ em mà đi như thế...
Tiểu Phương

Ngày 20 tháng 6
LONG:
Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại không anh? Có phải là cần xếp hàng rất lâu không? Em đã mua cho anh một tấm thẻ điện thoại rồi này. Khi đến giáng sinh có thể gọi cho em có được không? Đã rất lâu rồi em không được nghe nói " Anh yêu em.."
Về Đầu Trang Go down
thienthanbongtoi0310
Junior member
Junior member
thienthanbongtoi0310


Tổng số bài gửi : 4
Point : 9
Reputation : 0
Join date : 29/05/2010
Age : 28
Đến từ : Hell

PET
.:
Gold: 0
Level: 1

156 ngày yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 156 ngày yêu   156 ngày yêu EmptyWed Jul 20, 2011 8:52 pm

truyen cua thuy hay ma
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





156 ngày yêu Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: 156 ngày yêu   156 ngày yêu Empty

Về Đầu Trang Go down
 
156 ngày yêu
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Ngày thi quan trọng nhất trong đời :(
» Sự kiện qan trọng nhất trong ngày

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Welcome to 9A Club ! :: Giải trí :: Truyện ngắn-
Chuyển đến